Sau 47 năm: “Tôi vẫn yêu bà như hồi còn trẻ”
Không dài dòng, không hoa mỹ, không có những câu nói lãng mạn tựa tiểu thuyết ngôn tình, nhưng những lời tự sự yêu thương dành cho nhau của cặp vợ chồng già làm nghề nhặt rác ở bãi giữa sông Hồng vẫn khiến hàng triệu người xúc động.
Ông tên Nguyễn Văn Thành, bà là Nguyễn Thị Thủy. Ở bài giữa sông Hồng, căn nhà lán của ông bà không có ai là không biết tới. Không tài sản đáng giá, không con cái quây quần, ông Thành bà Thủy vẫn gắn bó bên nhau suốt 47 năm trời đằng đẵng, tự mình viết nên câu chuyện tình vĩnh cửu nhiều người mơ ước.
Mồ côi mẹ từ bé, ông Thành sống kiếp nay đây mai đó. 15 tuổi đã dạt lên Hà Nội, sống nhờ ở đợ. Đi biệt từ bé nên trong ký ức của ông Thành không còn nhớ mình sinh ra ở đâu. Ông chỉ mường tượng, là ở cuối vùng đất Thanh Hóa. Nhà neo người, chẳng có anh em thân thích. Ông Thành và bà Thủy gặp nhau lần đầu tiên trong một hoàn cảnh hết sức éo le khi ông đang đi nhặt rác ở ga Hàng Cỏ. Nhìn thấy bà Thủy khi đó, mà theo lời ông thì “thân tàn ma dại”, hết sức đáng thương, ông đã đánh bạo tiến tới chào và hỏi thăm.
Hỏi ra mới biết bà quê ở Thái Bình, cuộc đời bà buồn giống hệt gương mặt bà vậy: Mẹ mất sớm, cha lấy dì ghẻ, bà ở với dì, bị đánh đập không chịu nổi mới bỏ nhà lang thang. Lòng trắc ẩn của con người đã trở thành động lực giúp ông ngỏ lời với bà: hay là về cùng một nhà, no đói có nhau? Khi nhận được sự đồng ý của bà Thủy, ông Thành bỗng nhiên “nhặt được vợ”.
Con số 26/9/1969 mà ông xăm vào cổ tay chính là để ghi nhớ ngày tháng vừa tủi nhục vừa hạnh phúc đó, “ngày cưới” của hai con người khổ sở hay nói cách khác là ngày ông chính thức “nhặt” được bà về. Hơn 47 năm trôi qua, ông bà vẫn chung sống bên nhau một cách bình lặng trong căn chòi nhỏ heo hắt ở bài giữa sông Hồng. Ban ngày, ông đi khắp nơi nhặt rác, thu gom phế liệu để đổi lấy vài chục ngàn đồng về xoay xỏa bữa ăn sống qua ngày. Sống ở ven bãi sông, ông còn đảm đương thêm nhiệm vụ vớt xác trôi sông, cứu người, giúp cho những người có số phận kém may mắn. Nhưng có lẽ sự ác nghiệt nhất trong cuộc đời hai ông bà chính là sự cô đơn, không có con cái bên cạnh chăm bẵm.
Ông Thành kể, những lúc buồn, bà thường hút thuốc lào, có khi còn uống rượu. Ông biết, bà cố nén nỗi buồn vào trong. Nên cũng chẳng vì những tính nết trái trời của bà mà ông giận dỗi, trách móc. "Đôi lúc, có vài đồng, mọi người cho, tôi còn đi mua bia về cho bà uống. Phụ nữ, không có con cái, buồn lắm. Tôi sống đơn giản hơn, sáng nhảy ùm xuống sông, bơi mấy vòng với mọi người. chiều đi làm. Chả có thời gian mà nghĩ. Chỉ thương bà, càng ngày càng héo hon vì buồn. ". Ông Thành thở dài, xót thương vợ.
Đến tầm này tuổi, ông bà vẫn gọi nhau bằng cái tên thân mật “ông hâm, bà hâm”, vẫn san sẻ cho nhau từng miếng ăn ngon, từng góc chăn ấm cho mùa lạnh. Nhưng có lẽ, điều mà ai cũng phải cảm phục ông bà đó chính là sự trong sáng của mối “tình già” – may mắn ai cũng cầu mong sẽ tìm thấy trong đời!
Theo Tapchidanba
TIN CÙNG CHUYÊN MỤC